"Inuyasha" và "Nữ hoàng Ai Cập" - Một bộ truyện mà bạn thấy tác giả có sự phát triển nhân vật một cách tuyệt vời và một bộ truyện thì dở tệ?
MỤC LỤC [Hiện]
Đầu tiên nói về dàn nhân vật chính, Rumiko sensei đã rất tinh tế trong việc miêu tả sự dằn vặt, nỗi đau khổ của Kikyo - Inuyasha - Kagome trong mối tình tay ba bất đắc dĩ này. Sensei không hề thần thánh hoá bọn họ và họ cũng trải qua những buồn, vui, hạnh phúc, ghen tỵ hay yếu đuối rất đỗi đời thường. Họ cũng không thể làm mình trở thành những soái ca hay mỹ nữ như trong ngôn tình, có thể nói cắt đứt là cắt đứt, nói buông bỏ là buông bỏ...
Bởi thật ra tâm lý con người chính là phức tạp như vậy, làm gì có vụ trắng là trắng, đen là đen..., đa số chỉ là sự trung hoà màu xám mà thôi. Mối tình tay ba này chính là đỉnh cao trong việc xây dựng nhân vật của Rumiko sensei, vì chính bà đã làm cho nhân vật của mình trở nên thật hơn bao giờ hết, khi chính họ cũng bị cuốn vào những hỉ, nộ, ái, ố của đời người.
Tuyến nhân vật phản diện trong "Inuyasha" lại là một thành công khác trong bộ truyện này. Naraku là nhân vật phản diện phức tạp và rất thông minh. Hắn không phải là một kẻ phản diện xây dựng cho có để nhân chính có cái để đánh bại, mà câu chuyện để tạo nên Naraku là một câu chuyện hoàn chỉnh và có chiều sâu. Hắn tìm mọi cách để có được sức mạnh, để thoát khỏi gồng xiềng do tình yêu của nhện quỷ dành cho Kikyo, để rồi cuối cùng thất lạc trong chính tham vọng của mình.
Tuyến nhân vật phụ ai cũng được khắc hoạ rất ấn tượng dù đất diễn nhiều hay ít, mà nổi bật nhất chắc chính là Sesshoumaru, một đại yêu đã có một bước chuyển mình rất lớn trong suy nghĩ, để tự khai phá được sức mạnh của bản thân và thoát khỏi cái bóng quá lớn từ người cha đã mất. Sesshoumaru, một nhân vật mà xuất hiện với tư cách là phản diện và kết thúc với một vai chính diện đầy thuyết phục.
(Ảnh: Fado, NXB Trẻ)
Phải nói rằng bộ truyện này có một dàn nhân vật không hề bình thường. Trước hết nói đến nam nữ chính, nam chính Menfuisu thật ra không hề thích hợp để trở thành một vị vua vì tính cách bốc đồng, nóng nảy, toàn làm trước nghĩ sau, chưa bao giờ cân bằng được vai trò giữa chồng và làm vua. Là vua mà lúc nào cũng sẵn sàng bỏ thành đi cứu vợ, may mà ông quốc sư không có ý định cướp ngôi chứ không thì mất nước như chơi. Ưu điểm của anh chắc chỉ là đẹp trai và giỏi võ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính cách của Menfuisu như vậy có lẽ cũng vì cả Ai Cập chỉ có mình anh là người thừa kế, lên ngôi từ thời niên thiếu ngây ngô mà không gặp phải bất trắc gì nên cũng khó mà đòi hỏi sự trưởng thành từ một đế vương như vậy.
Đến nữ chính Carol thì cũng không khá hơn, mấy tập đầu cô ngây thơ tin người còn có thể hiểu được, nhưng tới bây giờ mà vẫn còn ngây thơ tin người thì thật sự khó chịu. Lương thiện là tốt, nhưng lúc nào cũng lương thiện thì không phải là chuyện tốt. Đáng ra Carol phải có sự trưởng thành ở đây, nhưng qua mấy chục tập rồi mà tính cách cũng không thay đổi gì nhiều thì tác giả thật sự đã thất bại trong việc xây dựng nhân vật Carol.
Dàn nhân vật phụ thì càng là thảm hoạ. Izumin là kẻ điên tình, Carol là người có gia đình, cũng rõ ràng không yêu hắn mà hắn cứ nhây như đỉa, suốt ngày rình mò bắt cóc con người ta. Liệu Izumin còn xứng đáng với vị trí người thừa kế ngai vàng duy nhất của đất nước anh không? Anh đã làm được gì cho đất nước mình rồi? Anh đã trả thù được cho em gái anh chưa? Anh chả làm được gì cả ngoài việc chạy theo Carol như một tên điên.
Nữ phụ Asisu thì là kẻ ảo tưởng, lúc nào cũng chìm đắm trong tình yêu ảo tưởng giữa mình và Menfuisu. Tại sao nữ phụ cứ phải mang cái tư tưởng là nếu nữ chính không còn thì mình về được với nam chính? Thế Asisu quăng chồng mình ở đây rồi bao nhiêu thù hận Asisu đã từng gây ra thì có thể theo gió cuốn bay được? Hình tượng của Asisu ác độc thì có ác độc thật, nhưng thủ đoạn thì cấp thấp, đầu óc còn không thanh tỉnh như người hầu Ari, thân là nữ vương Ai Cập mà suốt ngày chỉ biết tình tình ái ái.
(Ảnh: Blogspot)
Dàn nhân vật phụ khác thì mờ nhạt, nam 10 thì hết 9 thích Carol, nữ thì hầu như ai cũng muốn hãm hại Carol, không hề có nhân vật nào nổi bật. May ra có ông chồng của Asisu là đầu óc bình thường nhất, nhưng nói chung cũng là đầu óc tỉnh táo nhất trong dàn nhân vật bất thường thôi chứ cũng không phải là hình tượng tốt lành gì.
Xưa "Nữ hoàng Ai Cập" còn có ưu điểm là nét vẽ đẹp, nhưng giờ thì ưu điểm đó cũng mất. Dù sao cũng không thể phủ nhận đó là bộ truyện tuổi thơ của nhiều người...
Nguồn: Ngọc Như (group Maybe You Can't Stop Reading It)
Loạt manga gắn bó với tuổi thơ nhiều độc giả "chào tạm biệt" Namaiki Zakari (Mitsubachi Miyuki): Machida Yuki là một cô gái tự lập từ bé, mạnh mẽ và cực ghét mấy thằng nhóc ngạo mạn, lầm lì. Khi cô làm quản lý CLB bóng rổ năm thứ 2, Yuki đã gặp Naruse Shou, một cậu nhóc lớp dưới cực kỳ đáng ghét, suốt ngày tìm cách trêu chọc mình... Xem thêm tại đây! |
Viết bình luận