Creepypasta: Khu trò chơi trong siêu thị (Phần 3 - full) Chuyện đọc lúc nửa đêm

Bookgrinder 01/08/2015 00:00
Đây là phần cuối của câu chuyện và khu trò chơi và kết cục của nhân vật chính cũng như cậu nhóc Ian.

Creepypasta: những câu chuyện hoặc hình ảnh có phần kinh dị được lan truyền trên mạng internet bằng cách copy-paste từ nhiều nguồn khác nhau. Chúng thường khá ngắn và được tạo ra nhằm mục đích hù dọa người đọc – một kiểu chuyện ma thời hiện đại. Nội dung của chúng thường bao gồm giết người, tự sát và những hiện tượng siêu nhiên khác. Mời các bạn tiếp tục thưởng thức phần cuối của câu chuyện của tác giả R.D. Ovenfriend.

Bạn có biết rằng các cậu bé không nên đi vào những căn phòng xa lạ với người mình mới gặp không? Khi tôi mới 10 tuổi, tôi cũng biết thế, nhưng tôi lại là một cậu nhóc nghiện game. Hồi những năm 80, nếu bạn muốn chơi game, bạn sẽ phải đi tới khu trò chơi trong siêu thị.


Khu trò chơi đó có rất nhiều game khác nhau. Nhưng những game hay nhất được giấu trong một căn phòng bí mật ở đằng sau. Tôi đã nghe về nó từ những bạn học ở trường. Tụi nó nói rằng nếu bạn bỏ ra nhiều thời gian (và cả tiền) chơi game ở khu vực chính, Stanley, chủ cửa hàng sẽ đưa bạn vào phòng phía sau nơi có những trò chơi bí mật.

Tụi nó nói Stanley được chơi game hàng tháng trời trước khi chúng được phát hành. Còn có tin đồn là một số game ở trong phòng bí mật quá khêu gợi để đưa ra khu vực chính. Những tựa game kỳ dị từ Nhật Bản khai thác chủ đề giới tính và xác chết.


Tôi đã tới khu trò chơi đó với bạn bè trong hơn một tháng trời, nhưng Stanley chẳng hề để ý đến tôi cho đến một ngày, khi tôi tới đó một mình.

Bạn phải biết rằng đây là một thị trấn đại học nhỏ yên bình hồi những năm 80. Mọi thứ rất khác biệt. Các bà mẹ sẽ thả lũ trẻ xuống trước siêu thị, dặn dò chúng một cách nghiêm khắc về việc nói chuyện với người lạ và để chúng lại đó nhiều giờ. Ai cũng làm thế cả, chứ chẳng phải là vô tâm.


Lúc Stanley đến gần, tôi đang chơi Street Fighter. “Nhóc chơi game này nhiều đấy.” Tôi hơi bất ngở khi Stanley đứng đó. Tôi đã thấy Stanley trong cửa hàng, nhưng chưa bao giờ gần đến thế này. Cứ như là nhìn thấy một siêu sao bằng xương bằng thịt lần đầu tiên. “Đúng vậy, em suýt lấy được điểm cao nhất 3 lần rồi.” Stanley hỏi, “em có muốn chơi những game khác ở phía sau không.”

Thế đấy.

Cứ như thể là Stanley vừa hỏi tôi có muốn 1 triệu đô không. Tôi lùi lại khỏi máy chơi game (ngay giữa một màn chơi khó) và nói “Có”. Ngay lập tức. Không do dự. Hồi đó tôi ngốc thế đây.

Và khi dẫn tôi đi ngang qua sảnh chính, anh ta hỏi, “có ai từng nói với em về phòng sau chưa?” Tôi không muốn để ai bị rắc rối vì đã tiết lộ bí mật. Stanley hứa họ sẽ chẳng gặp rắc rối gì. Anh ta chỉ muốn biết đó là ai. Tôi nói với anh ta là Jonathan Blakely.


Khi chúng tôi vào phòng sau, tôi cảm thấy hơi thất vọng. Tôi liếc qua các máy arcade xếp dọc tường nhưng chẳng thấy gì thực sự thô bỉ. Một số game cũ. Một hay hai cái máy vừa bị hư và bị dời khỏi phòng chơigame. Có ba cánh cửa dẫn đến những phòng khác xa hơn ở hai bên. Tôi đoán đó hẳn là văn phòng hay WC.

Trong phòng còn có một đứa trẻ khác khoảng tuổi tôi. Nó đang chơi một game bắn súng Viễn Tây. Stanley dẫn tôi đến và giới thiệu nó đó là Ian. Ian chào tôi bằng một tiếng “hey” đơn giản và một nụ cười. Nó hạ khẩu súng bằng nhựa đỏ xuống, nhìn Stanley và nói “giờ mình đã có thêm một đứa nữa, mình chơi cái game đặc biệt đó được không?”

Stanley gật đầu chậm và thong thả. Đúng. Chúng ta có thể chơi trò đặc biệt đó.

Ian chộp lấy tay tôi và nói “cậu sẽ thích trò này cho xem! Tớ nghe hết tất cả về nó rồi.”

Stanley hỏi tôi có muốn chơi không. Có. Tôi muốn chơi.

Stanley bảo tôi chờ một lát trong khi đặt tay lên vai Ian và dẫn nó vào một trong những phòng ở hai bên. Anh ta đóng cửa lại và tôi chờ. Stanley chẳng dặn tôi gì cả. Liệu tôi phải chờ 1 phút hay 20 phút? Tôi có được chơi những game khác khi đang chờ không? Tôi không rõ điều gì đang xảy ra nên chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Ian và Stanley vừa đóng lại.

Tôi lắng nghe và nghĩ rằng mình có thể nghe giọng họ sau cánh cửa. Có thể là một vài tiếng xô đẩy.



Sau vài phút, Stanley bước ra khỏi phòng và nói “được rồi, hãy chuẩn bị buồng lái cho nhóc nào!” Tôi rất thích. Tôi đã nhìn thấy những buồng lái mô phỏng trong một tạp chí game. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ mình có thể được chơi trong đó.

Stanley mở một cánh cửa khác kế bên cánh cửa mà Ian ở bên trong. Anh ta ra hiệu cho tôi bước vào. Khi tôi bước ngang qua cánh cửa của Ian, tôi thấy nó bị hé mở và nhìn thấy Ian ngồi trên một buồng lái, đội một chiếc mũ giáp đen với kính che mắt màu sẫm.


Một buồng lái tương tự chờ sẵn trong căn phòng của tôi. Tôi leo vào trong ghế và Stanley điều chỉnh các đai an toàn cột quanh ngực tôi. Anh ta đội cho tôi một chiếc nón đen hệt như của những phi công chiến đấu thực thụ. Mất một lát anh ta mới điều chỉnh được mọi thứ. Tôi ngồi trong một khung kim loại lớn với ghế đệm dày và màn hình trước mặt. Đèn huỳnh quang trên đầu tôi thắp sáng cả căn phòng. Hay bên tay vịn ghế có joystick để điều khiển. Stanley để tôi một mình trong phòng và đóng cửa lại.

Rồi trò chơi bắt đầu. Tôi nghe giọng của Ian qua loa của chiếc nón. Nó hỏi “này, nghe được tớ không?” Có. Tôi nghe được. Thật là tuyệt, cứ như nói qua bộ đàm. Nhưng đồ họa kém ấn tượng hơn nhiều so với những thứ còn lại. Những ô vuông xanh lá chán ngắt nổi phập phềnh trên một phông nền đen đơn giản. Tôi cười và nói với Ian rằng mình có thể vẽ đẹp hơn trên cái máy tính Commodore 64 ở nhà.


Những đường màu xanh bắt đầu xoay khi một giọng nữ được ghi âm sẵn vang lên trong tai nghe. Cô ta nói, “Người chơi Một. Anh là người bóp cò. Kéo cò trước khi đếm ngược kết thúc. Anh sẽ không muốn thất bại đâu.” Màn hình hiện ra một số 15 thật lớn, rồi đổi thành 14, 13. Đếm ngược đã bắt đầu. Trò chơi yêu thích của tôi là những game không cần phải giải thích nhiều. Bạn chỉ đơn giản là hiểu ra khi chơi.

“Ai là người chơi Một?” Tôi hỏi. Ian không biết. Khi tôi chộp lấy cả hai joystick, tôi ngạc nhiên là chúng không hề nhúc nhích và mỗi cái chỉ có một nút bấm. Tôi ấn vào các nút bấm. Giọng nói tiếp tục đếm ngược. 8… 7… “Tớ nghĩ tớ không phải người chơi Một”, tôi nói với Ian. “Cò của tớ chẳng có tác dụng gì.”


Ian nói “để tớ thử” và khi mới được nửa câu, tôi cảm thấy một dòng điện chạy qua mình và tôi hét lên “Á!”. Ian gọi tôi qua tai nghe, “cậu có sao không?” Tôi trả lời, “Không, ghế của tớ bị hỏng. Tớ bị điện giật khi cậu làm thế.” Sau khi bị giật, bộ đếm ngược trở về 15 và lại bắt đầu đếm. Và rồi tôi hét to, “Stanley, cái này hư rồi!” Thời gian giảm còn 10. Những đai an toàn của tôi không mở ra.

Ian cũng bắt đầu phản ứng. “Này! Stanley. Máy hư rồi!”

7… 6… 5…

Giữa các con số, giọng nữa nói. “Trò chơi phải tiếp tục. Anh sẽ không muốn thất bại.”

3… 2… 1… Á! Lần này dòng điện giật còn mạnh hơn nữa.

15…14.. .

Lần giật đầu tiên không đau, nó chỉ làm tôi sợ. Lần này thì thật sự đau. Tôi cố thử thoát khỏi cái ghế. “Ian, nó giật tớ khi cậu bấm nút. Những cú giật ngày càng mạnh hơn. Đừng bấm nút nữa.” Và rồi tôi hét thật lớn, “Stanley, em muốn thôi!”

Ian hứa sẽ không giật điện tôi nữa.

6…5… trò chơi phải tiếp tục.

Tôi hét lên “Stanley, để em ra!”

3…2…1… lại một cú giật khác, mạnh hơn cả hai lần trước. “Không phải tớ,” Ian hét lên. Và rồi cái máy tạo ra thứ âm thanh mà bất kỳ tựa game arcade hồi những năm 80 nào cũng phát khi lượt chơi kết thúc. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ được một giây.

“Người chơi Hai. Anh là người bóp cò. Kéo cò trước khi đếm ngược kết thúc. Anh sẽ không muốn thất bại đâu. 15… 14… 13...”

Ian đã nhận ra bản chất của trò chơi trước tôi. Nó cầu xin, “đừng kéo cò.” Nhưng tôi vẫn không tin. Tôi nói, “có thể chỉ là máy của tớ bị hỏng. Chắc nó sẽ không giật cậu nếu tớ kéo cò.” Ian nói nó không phải là hư hỏng.

Tôi tiếp tục nói, “nhưng nếu tớ không bấm, nó vẫn giật cậu.”

Nó trả lời, “Ừ, nhưng chúng ta có thể chia nhau bị giật. Nếu chỉ một người bị giật thì sẽ không công bằng.”

5…4…3…

“Chắc nó sẽ không giật cậu.” Tôi nói. Tôi nhắm mắt lại và bóp cò còn Ian hét lên đau đớn trong tai nghe. Tôi có thể biết được cú giật của nó mạnh hơn những cú tôi bị. Đếm ngược lại bắt đầu. “Đau quá. Tớ có thể chịu thêm vài lần nữa, nhưng tớ phải được xả hơi. Cậu phải cho tớ xả hơi.”

Tôi chờ đến giây cuối cùng trước khi kéo cò, nhưng tôi đã kéo cò. “Á!” Ian hét lên. “Nó ngày càng mạnh hơn! Cậu có bấm nút không?”

15… 14…

Có.

Nó cầu xin, “Làm ơn dừng lại.”

Dù chỉ mới 10 tuổi, tôi đã có hiểu biết bất ngờ về trò chơi. Tôi kinh hoàng, nhưng biết điều gì cần phải làm. Tôi nói, “nếu tớ để cậu điều khiển, làm sao tớ biết cậu sẽ không tiếp tục kéo cò? Nếu tớ mất điều khiển, cậu sẽ giật tớ để bảo vệ mình. Rồi tớ sẽ phải cầu xin cậu đổi quyền điều khiển. Cậu có thể giật tớ tới chết.”

6…

Ian cầu xin, “tớ sẽ không! Tớ hứa, tó sẽ không làm thế. Tớ đã để cậu điều khiển hồi nãy. Mà… họ sẽ không giết chúng ta. Chắc chắn. Làm hơn chịu hai lần giật. Tớ sẽ cho cậu điều khiển trở lại. Làm ơn.”

Giữa những giọt nước mắt, tôi nói, “không, cậu sẽ không. Đau dữ lắm. Cậu sẽ không đổi đâu.”

3… 2… “AAWWWW!” Ian hét lên.

“Tớ xin lỗi, Ian.” Tôi cần cậu ta tha thứ cho điều tôi đã làm.

Tôi nghe Ian vùng vẫy và hét lên, “Dừng lại! Em muốn ra. Để em ra. Đừng làm vậy với em!” Tôi cũng hét lên, “Stanley, Stanley! Dừng trò chơi này lại!” Cả hai chúng tôi cầu xin khi thời gian tiếp tục đếm ngược. Cửa vào căn phòng của tôi vẫn đóng. Khi thời gian đếm ngược gần kết thúc, tôi giật Ian. Lần nữa và lần nữa. Mỗi 15 giây. Những cú giật ngày càng mạnh hơn và Ian tiếp tục la hét. Tôi có thể nghe Ian hét qua bức tường bên ngoài chiếc tai nghe. 



Tôi vẫn nghĩ về điều này mỗi ngày. Ở một lúc nào đó, ánh sáng sẽ mờ đi khi tôi kéo cò và tôi có thể nghe tiếng lách tách của dòng điện bên kia tường. Trí nhớ của tôi về điều này rất rõ ràng. 30 năm sau, những cơn ác mộng của tôi vẫn liên quan đến tiếng lách tách và ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt. Tiếng hét của Ian chuyển thành tiếng rên rỉ khi dòng điện đè bẹp cậu ấy.

Rồi Ian ngừng tạo ra tiếng ồn. Ánh sáng mờ đi và có tiếng lèo xèo với từng lần bấm nút, nhưng chẳng có âm thanh gì của con người từ phòng kế bên.

“Ian? Có nghe tớ không? Ian còn sống không?” Tôi hét lên. Nhưng tôi không dám bỏ quyền điều khiển. Tôi đã liên tục giật Ian cho đến khi giọng máy tính nói, “trò chơi kết thúc”. Đai an toàn mở ra và tôi lao khỏi phòng, tới chỗ phòng của Ian. Cửa phòng bị khóa và tôi đập vào ó. “Ian! Tớ xin lỗi!”

Stanley bước ra và nói, “nhóc, tôi muốn cậu vào phòng này.”



“KHÔNG! KHÔNG! Tôi sẽ không vào căn phòng đó! Không” Tôi chạy về phía cửa dẫn ra sảnh chính nhưng nó đã bị khóa. Tôi la hét và giật mạnh cánh cửa. Những giọt nước mắt kinh hoàng chảy ra khi Stanley đến gần. Anh ta cố chộp lấy tôi nhưng tôi lách ra. Không!

“Nhóc, Ian chẳng sao cả.” Và thật kỳ diệu, Ian chẳng sao.

Cửa phòng của Ian mở ra và cậu ta đứng đó. Stanley tiếp tục. “Ian là một diễn viên. Đây là một cuộc thử nghiệm. Cửa hàng này đượctài trợ bởi vài nhóm trân trọng những giá trị đạo đức truyền thống để xem việc chơi game bạo lực thường xuyên ảnh hưởng thế nào đến hành vi đạo đức. Chúng tôi muốn biết cậu sẽ đẩy thử nghiệm này đi xa đến mức nào.”



Anh ta có một tờ tiền trong tay. Stanley quỳ xuống cạnh tôi và nói, “đây là 10 đô trả công cho sự tham gia của cậu trong thử nghiệm. Nếu có thêm 5 người bạn của cậu nói với tôi rằng cậu đã cho họ biết về căn phòng này, chúng tôi sẽ cho cậu thêm 10 đô.” Anh ta giải thích tôi phải giữ thực nghiệm này bí mật để tôi không ảnh hưởng đến kết quả. 

Ngày hôm sau ở trường học, Paul, bạn tôi chặn tôi lại. Tôi vẫn còn choáng váng. Có vẻ như Paul không nhận ra. Nó nói, “này, tớ đã ở siêu thị và thấy Stanley dẫn cậu vào phòng trong! Trong đó thế nào? Có trò chơi khỏa thân nào không? Tớ nghe trong đó có một game mô phỏng bay có thể nhấc bổng cậu lên! Tớ nghe nói nó cứ như trò roller coaster.”



Tôi gần như mê sảng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ một con chim bắt giun trên cỏ. Con chim kéo nó lên khỏi mặt đất và con sâu vặn vẹo trước khi chết. “Rất tuyệt,” tôi nói. “Có lẽ Stanley sẽ để cậu vào trong.”

Tôi chẳng bao giờ nói với mẹ mình về điều đã xảy ra. 

Hết

Viết bình luận