
Câu chuyện về hoàn cảnh của bà Triệu Lệ Cần, hiện 62 tuổi, tiểu thư phố cổ Hà Nội đi lạc 46 năm, bất ngờ lan truyền chóng mặt trên MXH với nhiều thông tin chưa kiểm chứng khiến người trong cuộc cũng khó xử.
Mới đây, MXH lan truyền chóng mặt về câu chuyện của "Tiểu thư phố cổ lạc mất gia đình, 46 năm sống cơ cực mới được đoàn tụ với cha mẹ" gây xôn xao. Câu chuyện về bà Triệu Lệ Cần (hiện 62 tuổi) thực chất được trích từ chương trình "Như chưa hề có cuộc chia ly" số 23, được phát sóng hồi tháng 10/2009.
Từ câu chuyện được phát sóng, nhiều luồng thông tin khác nhau liên tục xuất hiện liên quan đến hoàn cảnh của bà Cần. Có người nói "bà bị bố mẹ nuôi hiếm muộn bắt cóc để "xin vía" đẻ con rồi đối xử tệ bạc", "từ một tiểu thư phố cổ bị bắt cóc, không được nuôi nấng tử tế, không được đi học, rồi trở thành nghèo khổ". Người khác lại tung tin đồn, "bà Cần vốn là tiểu thư Hà Nội bị bắt cóc mang về quê sống khổ sở, đến lúc bố mẹ nuôi sinh con thì hắt hủi bà, chịu một đời cơ cực".
Làn sóng thương cảm bà Triệu Lệ Cần kèm sự chỉ trích nặng nề bố mẹ nuôi dấy lên mạnh mẽ trên mạng xã hội. Mới đây, chính "tiểu thư phố cổ" năm nào đã lên tiếng giải thích rõ câu chuyện sau cuộc đoàn tụ.
Cô bé Triệu Lệ Cần lúc nhỏ - bức ảnh vẫn được treo trang trọng ở nhà bà Cần, bên cạnh các thành viên khác
"Đến giờ, tôi khẳng định mình không bị bắt cóc, chỉ là đi lạc ra phố, được mẹ Oong dẫn về nuôi dưỡng và chăm sóc đủ đầy", bà Cần nói lớn lên tự nhận ra mình là con nuôi, nhưng vẫn luôn vô tư và hồn nhiên. Về thông tin tại sao bố mẹ nuôi không trình báo Công an khi nhặt được mình, bà lý giải, có thể do ông bà hiếm muộn, khát khao có con nên đã nhanh chóng mang bà về nuôi dưỡng và chăm sóc, chứ không có ý đồ xấu.
Bà Triệu Lệ Cần năm 1980 và 1997 (Ảnh: Như chưa hề có cuộc chia ly)
Năm 1970, sau sinh một bé trai, bà Oong bị liệt người suốt hai năm. Do hoàn cảnh, bà buộc phải cho bé Cần thôi đến trường khi vừa học hết lớp 4, ở nhà phụ mẹ chăm em.
Năm 19 tuổi, "cô thiếu nữ" Triệu Lệ Cần kết hôn, chuyển về nhà chồng sinh sống, vừa buôn bán vừa làm việc trong một cơ sở sản xuất lược sừng - vốn là nghề truyền thống của làng Thuỵ Ứng. Nhưng cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc cộng thêm hoàn cảnh kinh tế khó khăn, Cần mang theo con gái chuyển ra sống ở mảnh đất công xã cấp cho.
"Mọi người bảo tôi bị bố mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, nương nhờ hàng xóm chăm sóc, rồi sống trong căn nhà hoang. Nhưng hoàn toàn không phải thế. Con gái lấy chồng phải theo chồng, ra ngoài ở riêng. Năm 2002, tôi tự xây nhà mới, vẫn được anh em họ hàng giúp sức", bà Cần cho hay.
Cuộc đoàn tụ giữa "tiểu thư đi lạc" và gia đình sau gần nửa thế kỷ
Tháng 9/2009, bà Cần và con gái liên tục ra vào Sài Gòn, làm việc với chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly. Hôm đó, mẹ con bà Cần đi tàu hỏa, gặp trúng cơn bão, buộc phải dừng lại ở Đồng Hới (tỉnh Quảng Bình). Hai mẹ con kẹt trên tàu hơn 1 ngày, rồi bắt xe khách ngược ra Hà Nội dù còn cách TP.HCM nửa đoạn đường.
"Tôi tự nhủ số mình vất vả, đến ngày đoàn tụ gia đình cũng chưa hết khó khăn", bà Cần nhắc lại. Hai ngày sau, bão tan, mẹ con bà Cần lại đi máy bay vào TP.HCM, đến trường quay bí mật của Như chưa hề có cuộc chia ly, mà không biết rằng bất ngờ lớn nhất cuộc đời đang chờ đợi.
Bà Cần đoàn tụ gia đình năm 2009 trong chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly (Ảnh: Như chưa hề có cuộc chia ly)
"Tôi bất ngờ và xúc động, không diễn đạt được trọn vẹn cảm xúc. Bao nhiêu năm không gặp, muốn xem bố mẹ đẻ và anh chị em sống như thế nào", bà Cần nói không tiếc nuối vì số phận đã an bài. Sinh ra là con của bố Quang mẹ Phượng, sống làm con của bố Đoành mẹ Oong, bà đều chấp nhận. Nếu còn trẻ, có thể tôi sẽ rất tiếc nuối, nhưng già rồi, tiếc nuối cũng không giải quyết được gì", bà Cần chia sẻ lại khoảnh khắc đoàn tụ gia đình sau 43 năm.
Sau khi nhận lại gia đình, bà Cần đổi tên và giấy khai sinh từ Nguyễn Thị Thủy sang Triệu Lệ Cần. Con gái Nguyễn Thị Lệ Quyên (sinh năm 1994), cũng được đổi cái tên mới là Triệu Tú Quyên.
Ông Quang (bố ruột bà Cần) ngỏ ý đón mẹ con qua Canada sinh sống, nhưng bà không đồng ý. Phần vì giấy tờ thủ tục rất rắc rối, phần khác đã quen cuộc sống ở Việt Nam. Để thỏa nỗi nhớ mong con, từ đó, hàng năm, vợ chồng ông Quang đều đặn về Việt Nam từ tầm tháng 10 đến tháng 4 năm sau. "Tôi bảo với bố mẹ nếu sang Canada chơi thì được, nhưng để sống thì không. Các anh chị em ruột - mỗi người đều có gia đình riêng ở Canada, tôi không muốn nhờ vả, tá túc người nọ người kia", bà Cần cho hay.
Hơn 1 năm sau khi chương trình phát sóng, bố nuôi bà Cần qua đời vì bệnh tật. Mãi đến năm 2017, lần đầu tiên bà Cần mới sang Canada theo dạng visa du lịch 1 năm, chính thức đoàn tụ với gia đình.
Bà Cần vừa trở về Việt Nam từ Canada hôm 2/4
Năm 2019, bà Cần tiếp tục sang Canada một vài tháng. Khi về Việt Nam được 3 tháng, bà nhận tin mẹ đẻ qua đời nên lại vội đặt vé qua chịu tang. Từ đó đến tháng 4/2022, bà bất đắc dĩ "mắc kẹt" tại Canada hơn 2 năm do dịch bệnh, không thể về dự đám tang của mẹ nuôi hồi tháng 6 năm ngoái.
Bà Cần đau đớn không thể về Việt Nam nhìn mặt bà Oong lần cuối, chỉ ra mộ thắp cho mẹ nuôi vài nén hương, báo với mẹ "anh chị em con vẫn sống hòa thuận". "Tôi rất buồn vì bố nuôi, hai người mẹ đều mất, chỉ còn lại bố Quang. Hai bên gia đình chung sống rất hòa hợp, không hề oán trách nhau. Tôi vẫn luôn tôn trọng bố mẹ nuôi và chung sống tốt đẹp với hai em trai nuôi. Không phải tìm thấy được bố mẹ đẻ, là ngay lập tức lãng quên những người chung sống hàng chục năm qua với mình", bà Cần tâm sự.
Chị Triệu Tú Quyên, 28 tuổi, con gái bà Cần, đau đầu khi liên tục nhận được tin nhắn, cuộc gọi hỏi thăm về câu chuyện gia đình. "Tôi cứ nghĩ chuyện đã rất lâu, lên tiếng giải thích cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng không ngờ mạng xã hội liên tục bóp méo thông tin", Quyên nói. Người con gái khẳng định mẹ đã bị thất lạc gần nửa kiếp người, sướng – khổ đều là số phận. Ai cũng bảo với Quyên, "nếu mẹ mày không ở đây, thì đã không có mày. Đó là cái phận, cái duyên".
Bà Cần liên tục nhắc "cái số tôi đã vậy, giờ làm con ai cũng được mà". Sau cùng, bà có đến 2 gia đình để đi về, vui vẻ và an hưởng tuổi già. Dù giàu hay nghèo, bà đều hạnh phúc, chỉ mong các anh em sống hòa thuận. "Cuối đời, nhận lại được bố mẹ đẻ, tôi vô cùng mãn nguyện", bà nói.
Căn nhà nhỏ nơi bà Cần sinh sống ở làng Thụy Ứng, Thường Tín sau 13 năm đoàn tụ với gia đình
Viết bình luận